Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được cảm giác hụt hẫng vào ngày công bố điểm thi trung học phổ thông của 1 năm trước- ngày mà tôi biết mình trượt nguyện vọng 1 khi thiếu 0.5 điểm. Tối ngày biết điểm chuẩn, trời mưa to lắm, trong cơn mưa tôi nhìn thấy bóng mẹ với gánh hàng đi chợ ướt đẫm bước nhanh để về nhà, tôi vội vã cầm chiếc ô chạy ra đỡ mẹ. Khoảnh khắc đó thực sự làm tôi thất vọng về bản thân rất nhiều và cũng thương bố mẹ tôi thật nhiều.
Đứng trước ngưỡng cửa đầu tiên của tuổi 18, một dấu mốc quan trọng của sự trưởng thành. Tôi phải bước ra khỏi vòng tay bảo vệ của bố mẹ, tự mình chọn lựa và quyết định tương lai. Ngay sau khi biết mình trúng tuyển vào Phân hiệu Đại học Thái Nguyên (ĐHTN) tại tỉnh Lào Cai, niềm hi vọng trong tôi một lần nữa được thắp sang, tôi thấy mình đã tìm được hướng đi mà mình đang tìm kiếm. Chuẩn bị nhập trường, tôi tự mình chạy xe, tự mình đi làm giấy tờ cần thiết để tiếp tục hành trình mới, con đường mới. Bởi lẽ tôi nhận ra tôi phải bước tiếp và phải bước thật nhanh, phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ. Bởi lẽ, bố mẹ tôi đã gánh vác cả cuộc đời để lắng lo cho tôi, lưng đã mỏi, mắt đã mờ. Sự hi sinh ấy là quá đủ để tôi phải cố gắng hơn người khác rồi.
Và cuối cùng tôi đã trở thành sinh viên Phân hiệu Đại học Thái Nguyên tại tỉnh Lào Cai. Tôi không thể quên được ngày bắt xe khách từ Yên Bái lên Lào Cai, tôi đã hồi hộp, đã lo lắng thế nào. Tôi bước lên chuyến xe ấy một mình, nhưng mang theo hết tất cả lời động viên, những lo lắng suốt đêm của mẹ. Tôi chọn Khoa Kinh tế- Du lịch, ngành Quản trị Dịch vụ du lịch và Lữ hành để gửi gắm quãng thời gian thanh xuân, gửi gắm cả tương lai của mình.
Giờ đây tôi đã là sinh viên năm hai, không còn là em út của khoa nữa. Chính thời gian gắn bó với Khoa Kinh tế- Du lịch, tôi mới nhận ra rằng: Mái nhà này, lúc đầu có thể không phải là môi trường tốt nhất, tôi mong muốn nhất nhưng ở hiện tại, đây là mái nhà phù hợp nhất, tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Đến giờ là gần 2 năm được sống dưới sự yêu thương, lòng nhiệt huyết và sự quan tâm của thầy cô Khoa Kinh tế – Du lịch; sự sẻ chia, giúp đỡ từ các anh chị, các bạn và cả các em. Tôi đã nhận được nhiều hơn những gì mà tôi mong đợi của một mái trường. Nhiều hơn những kiến thức, là tình cảm, là sự sẻ chia từ một gia đình thực sự, chứ không đơn giản chỉ là một nơi để lĩnh hội kiến thức. Nhiều hơn sự quan tâm của những người thầy dành cho trò. Bởi lẽ, không có nơi nào của một trường đại học, bạn sẽ nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ người Trưởng khoa của mình, điều đó thật sự đáng trân quý. Và cũng nhiều hơn một sự thân thương, bạn bè luôn sẵn sàng giúp đỡ, sẻ chia, bên cạnh chúng ta mỗi khi cần.
Tôi luôn nhắc nhở bản thân cố gắng thật nhiều vì nơi đây thật sự xứng đáng để tôi nỗ lực. Và tôi tự hào vì là một thành viên của Khoa Kinh tế- Du lịch, Phân hiệu Đại học Thái Nguyên tại tỉnh Lào Cai.
Bài và ảnh: Ngô Thị Hồng Phượng-DLK5